Saturday, November 7, 2015

Làng Câu AET Kỳ 195

Lời Nguyện Cầu                     
 
Làng Câu AET Kỳ 195
Sunday November 8, 2015
 
(Vô cầu, Vô ngã)
 
 
C.TSQ  = Cựu Thiếu Sinh Quân  (AET).
 
 
Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi...
Cội nguồn ơi chiếc lá lại quay về.
 
 
 
"Words are easy, like the wind; Faithful friends are hard to find."  William Shakespeare
 
 *****
Sinh -Hoạt  Gia-Đình NKT.
(Đây Không phải là Hội Đòan)
 
 
Thăm Hỏi.
 
            Ngày hôm qua, thứ Sáu  Nov. 6, 2015  Gia Đình NKT đã liên lạc và có phone, nói chuyện  được với anh Nguyễn Đức Nhữ,  Đ.75/ SCT/ NKT (Email: nhunguyendct75@yahoo.com) và cũng  hân hoan báo tin mừng với anh em  xa gần biết anh Nguyễn Đức Nhữ  tuy bị  Stroke, xuất huyết não rất nặng, nhưng đã may mắn  được Bác Sĩ cứu chữa kịp thời và đang  trên đường bình phục từ từ,  hiện nay tuy anh Nhữ  vẫn còn rất yếu nhưng cũng nhận biết  được  anh em và  trí óc vẫn còn khá minh mẫn và anh cũng cho biết thêm sau nhiều ngày phải nằm cấp cứu tại bệnh viện  và đã được Bác Sĩ đồng ý cho xuất viện sớm để về điều trị tại gia đình.
            Anh Nguyễn Đức Nhữ, là người rất có tấm lòng với mọi người và với đơn vị, và đa số anh em rất cảm mến sự hy sinh cũng như đóng góp rất nhiều về vật chất cũng như tinh thần của anh trong bao năm qua một cách âm thầm và cũng có thể những điều tu thân tích đức của anh cho tha nhân  đã  được Thượng Đế xót thương và giúp anh qua cơn họan nạn thập tử nhất sinh hiếm có.
            Xin  anh em cầu nguyện cho anh. Chúc anh sớm bình phục và sinh hoạt cùng Gia Đình Nha Kỹ Thuật 
 
 
 
 
- - - - -
 
Oslo, Na-Uy

Xin vui lòng Click vào địa chỉ dưới đây  để hiểu tấm lòng của Bà Con tại Na-Uy
hướng về anh em Thương Binh VNCH bên quê nhà :

Quà tặng Muà Giáng Sinh TPBVNCH 2015. Từ lòng thành kính biết ơn anh chị em cùng thế hệ trẻ Oslo và các vùng phụ cận tại Nauy , góp mặt Đêm Nhạc Những Đóm Mắt Hỏa Châu .


- - - - -

 

Lá Thư Trần Thế.
 
Lạy Chúa con là lính trận ngọai biên
Vì xa thành phố lâu qúa nên quên...
 
 
            Gia đình NKT xin được chia xẻ lá thư rất cảm động  của cháu Nguyễn BíchTâm,  con gái của Tử Sĩ  Trung -Úy Phi Công 219 Nguyễn Thanh Giang, tuy cháu rất đau lòng trước  sự hy sinh của thân phụ cháu, nhưng qua sự hy sinh  đó,  Trung-Úy Nguyễn Thanh Giang đã làm cháu vô cùng hãnh diện và ngẩng đầu vì  Ba  cháu đã  không  dễ  bị  khuất phục, "uy-vũ bất năng khuất",    giữ vững sự  trung-liệt đến giây phút cuối cùng của người Chiến Sĩ  VNCH .
 
 
            " Kính thưa các chú, các bác đã từng là bạn bè chiến hữu hay cũng đã từng quen biết Ba của con, trung úy Nguyễn Thanh Giang, là pilot phi đoàn 219, không đoàn 51, sư đoàn 1 KQ Đà Nẵng, chết trận ngày 25/2/1971 trận Hạ Lào Lam Sơn 719 trên đồi 31.
Con không biết bắt đầu thư như thế nào cho phải phép, nên con xin lỗi trước nếu con có dùng từ ngữ sai, không phù hợp với những người thuộc thế hệ cha anh, chú bác đi trước mình!
Đã hơn 40 mươi năm qua, cát bụi thời gian đã phủ mờ mọi thứ, song hôm nay gia đình con may mắn biết được chi tiết về những ngày tháng cuối cùng của Ba con và quan trọng hơn cả là biết được ngày chết...và cả những khoảnh khắc 'dễ thương" (khi cộng quân kêu các anh ra đầu hàng, đến lần thứ ba các anh vẫn không chịu ra nên thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm...), trước khi chết, ba Giang của con " dễ thương thiệt" và còn bướng bỉnh nữa, phải không ạ!
Con sợ gợi lại ký ức kinh hoàng của chiến tranh, dù là người của chiến tuyến nào cũng đều phải ra trận, gia đình nào có chồng, cha, con, anh em, người thân,...phải nằm xuống và lẽ dĩ nhiên là phải chịu mất mát, đau thương, ngậm ngùi,...
Thưa các chú, các bác, ngày hôm nay biết được tin tức đồng đội, bạn bè, người quen của Ba con ngày xưa ấy đã định cư ở Mỹ, có cuộc sống bình yên ở đất nước tự do, gia đình con xin kính chúc mọi người luôn dồi dào sức khỏe, bình an và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống riêng. Sẽ có một lúc nào đó mọi người có thể tụ tập cùng nhau, có chú bác nào đó nhắc đến tên Ba của con, thì hãy dành cho Ông một chén trà hội ngộ, coi như tưởng nhớ đến người bạn đã đi xa lâu lắm rồi...Con xin cảm ơn mọi người trước nhé!
Xin mọi người hãy an lòng, nhất là chú Phạm Hòa, chú đã quan tâm và liên lạc thư cho con trong thời gian qua, gia đình con cảm thấy được an ủi, được cảm thông và đã khóc khi đọc thư của chú gửi ngày hôm qua...Cơn mưa trở về/Mùa Tạ ơn, tháng 11 năm 2015.
Gia đình con đã trải qua quá nhiều những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, 4 mẹ con con nương tựa vào nhau để tồn tại, mẹ con trở thành góa phụ năm 26 tuổi, Ba con đi xa khi con và em gái kế còn quá nhỏ không biết chết chóc là gì, Ba con mất tháng 2 thì tháng 4 em gái út mới ra đời, mẹ con ôm 3 đứa con gái về Nha Trang đi dạy học kiếm sống và mất dần mọi thông tin về đồng đội, ban bè của Ba con từ thuở đó. 
Xuân Hạ Thu Đông rồi Xuân, cuộc đời bể dâu chìm nổi, nhưng bây giờ thì sóng gió rồi cũng qua, 3 chị em con ai cũng được mẹ cho học hành có nghề nghiệp, có gia đình riêng, có công việc tạm ổn để sống bình thường như bao người. Mọi việc ở đời tùy duyên mà, không thể khác.
Xin chú Hòa và mọi người đừng cảm thấy như còn một món nợ cho người nằm xuống cần phải trả như" missions impossible" của ngày nào phải hoàn tất! Gia đình con tìm kiếm được thông tin về Ba con là một duyên lành, cám ơn tất cả mọi người đã cung cấp thông tin, và không cần gì hơn!!!
Vì thế con rất ngại và suy nghĩ dữ lắm khi viết những dòng thư này, con xin đại diện gia đình một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều!!!
Số mệnh đã an bài cho tất cả chúng ta, cũng có khi Ba con đã tái sinh ở cảnh giới nào đó an lành hơn rồi, nhân mùa lễ Tạ ơn sắp đến con xin kính chúc mọi người một mùa lễ vui tươi, tràn đầy tình yêu thương và bình yên bên gia đình. 
Con xin dừng thư!

Con Nguyễn Bích Tâm! 
P/S: nếu con có viết gì chưa đúng, xin các chú bác lượng thứ cho con nhen! "
 
 
- - - - -
 
 
Nhận email của anh về thư của cháu Tâm con anh Giang tôi rất xúc động.
Rất tiếc tôi vẫn chưa có thì giờ để trả lời email của cháu do anh chuyển hôm nọ.
Hôm nay nhận email anh gửi đi lúc 3:41 giờ sáng tôi phục anh sát đất vì lòng phục vụ vô vị lợi của anh.
Tôi sẽ cố gắng trả lời cháu Tâm sớm nhất.
Cầu xin anh luôn khoẻ mạnh và vui vẻ.
 
 
- - - - -
 
Tấm Lòng
 
Không biết anh em 219 hổm rày có  đọc được tin tức  qua lại về  Tử Sĩ  Phi Công 219, Trung Úy Nguyễn Thanh Giang hay không , mà chỉ nghe  quần chúng, người dưng  phát biểu  với đầy thương kính , anh chị em mình đâu rồi !
 
 
- - - - -
 
 
Khiêm Nhường.
Thể hiện qua việc  "không bỏ anh em, không quên  gia đình Tử Sĩ"
 
- - -
  
1- Lôi Hổ Lâm Ngọc Chiêu $100.00
2- Dương Thúy Sương PBC72 $100.00
3- Lê Thị Lộc PBC72 $100.00
4- Nguyễn Nhật Tân $100.00
5- Phạm Hòa GĐNKT $100.00
6- Nguyễn Ánh Tuyết PBC72 $100.00
7- Kingbee Nguyễn Thái Dũng $100.00 ( KB Đặng Quỳnh nhờ chuyển)

. . . .
 
Liên lạc, thư tín :
 
G.Đ Nha-Kỹ-Thuật
c/o Hoa Pham
20514 Toluca Ave.
Torrance, CA 90503
 
 
 
 
 
"Terror in Little Sàigòn"
 
CTSQ  Làng Thủy Triều.

         
            Trong cuộc chiến tranh ,  cũng như sau cuộc chiến tranh Việt Nam  thì VNCH luôn là nạn nhân của Báo Chí, truyền thông Mỹ (Media) , mà truyền thông của Mỹ  hầu như tuyệt đại đa số nằm trong tay những người  vờ đóng vai "Phản-Chiến Mỹ", cũng như mỗi chùa  ngòai cổng tam quan thường có tượng ông Thiện, ông Ác...nên bên cạnh việc tích cực giúp đỡ người Việt được đòan tụ ODP hay định cư HO, hay cho qua Mỹ diện con Lai v.v... thì cũng có "ông Ác" như  Phản  nhóm Chiến  Mỹ,  và họ cũng không phải  tự biên, tự diễn mà  đều làm việc có "mê-tốt" (phương pháp)  hẳn hoi.
            Sau 40 năm  mất nước, VNCH luôn bị chụp mũ chê trách đủ điều,  để giải thích vì  sao Hoa-Kỳ  "phải" bỏ rơi  bạn đồng minh xương máu là VNCH,  mà nay ngay cả Tổng Thống Bush (con)  còn so sánh cuộc chiến tranh  giữa  Iraq và Việt Nam, ông Bush  đã không ngần ngại cho rằng  trong cuộc chiến tranh VN, chính  quyền Việt Nam Cộng Hòa (Republic of Viet Nam )  không làm gì cả mà chĩ lo dựa dẫm vào quân đội Hoa-Kỳ tham chiến tại VN, trong khi tại cuộc  chiến Iraq là do chính nhân dân và quân đội Iraq thực hiện  để bảo vệ  quốc gia họ hay nói một cách khác TT Bush (con) cho rằng cuộc chiến tại Vietnam là không có chính nghĩa, còn cuộc chiến tại Iraq mới có chính nghĩa , lời nhận xét của TT Bush con thật "bá cháy" lộn ngược !
            Chúng tôi là những anh em HO mới qua Mỹ  không lâu lắm, và khi qua được cái xứ cờ Huê này thì  Mặt Trận Kháng Chiến của Tướng Hòang Cơ Minh cũng đã xong từ lâu  rồi ngòai trừ  Phở Hòa và sau đó thì chúng tôi  chỉ được đọc báo biết về sự rắc rối  về thuế má  giữa Mặt Trận  (tiền thân của Đảng Việt-Tân hiện nay) với sở Thuế Hoa-Kỳ  và cho đến nay cũng không biết nó đi về mô !
            Chuyện tưởng  đã bị thời gian phai nhòa, không ngờ  vào ngày 3 tháng 11 năm 2011, đọc tờ  OC Register phát hành tại quân Cam  bằng anh ngữ trong đó   bức tranh vẽ  một người nằm chết được đắp bằng một tấm cờ VNCH dưới có hàng chữ " Terror In Little Sàigòn" , và bức hình  này  gây shock cho  những người dân Miền Nam  VN không ít.
            Ngòai ra tờ OC Register còn cho biết  chương trình  " Terror in Little Sàigón" do ký gỉa Thompson thực hiện  đã được trình chiếu trên đài PBS  cùng ngày,   sau đó sẽ  trình chiếu  tại nhiều nơi quan trọng khác tại Mỹ.
            Đã có 2 ý-kiến đối nghịch nhau , trước và sau "Terror in Little Sàigòn:  giữa hai  NiênTrưởng mà chúng tôi có thể tạm gọi là tiêu biểu.
 
 
 
 
            Như theo sự nhận xét của NT Giao Chỉ, tức Đại Tá Vũ Văn Lộc tại San Jose sau khi cuốn phim tài liệu " Terror in Little Sàigòn được trình chiếu, thì Đ/T Vũ Văn Lộc cho biết  cuốn phim hòan tòan "đầu voi đuôi chuột" chả ra làm sao, chẳng có gì mới lạ ... Còn theo sự nhận xét  của NT. Trung Tá Đặng  Văn Âu  trước khi cuốn phim nêu trên được trình chiếu thì ông đã  có than phiền rất nhiều về Mặt Trận HCM, người mà ông cho rằng phải chịu trách nhiệm  về sự không trung thực  đối với chiến-hữu và người đấu tranh cho tự-do dân chủ  để giải trừ chế độ CSVN hiện nay.
 
 
 
 
            Nhưng  sau khi  cuốn phim tài liệu ngắn "Terror in Little Sàigòn" được trình chiếu trên  đải PBS Hoa-Kỳ, thì   chỉ có 2 ngày sau Chủ Tịch Trung-Quốc là Tập Cận Bình  sang thăm chính thức Việt Nam từ ngày 5 tháng 11 đến hết ngày 6 tháng 11 năm 2015, lúc đó bà con chúng ta  đa số  mới té ngửa  hiểu thế nào là diện thế nào là điểm... tội nghiệp qúa,  thì ra   "Terror in Little Sàogòn " chỉ là cái cớ để Hoa-Kỳ   chuyển một thông điệp, nhắc khéo Hà Nội đừng quên,  vì Tổng Bí Thư  CSVN Nguyễn Phú Trọng  đã qua Mỹ  và đã được Tổng  Thống Mỹ Obama  cho dzô TPP rồi   xác định nhiều mật ước khác  chỉ chờ mưa thuận gió hòa và điều này  khiến cho Chủ Tịch tập Cận Bình nóng mặt, cực chẳng đã  phải  qua VN  thì thầm câu quan xa bản nha  gần.
             Hà Nội  cũng không phải là tay vừa đâu ! Hãy  nhớ lại việc  "công nhân  VN"  đấu tranh  đánh phá tại Bình Dương năm nào khiến cho  người Tàu   mặc dù đã  thuê đất  50  năm hay 100 trăm năm của  Việt Nam  rốt cuộc  cũng  bị  hồn siêu phách tán,  và phải bỏ của chạy lấy người ,  thật là kẻ cắp gặp bà gìa.
            Nhiều người  đặt câu hỏi  tại sao  các ông tai to mặt lớn VN không cho con cháu của họ (là tương lai)  qua Tàu du học, tại sao người giàu có VN không  đầu tư hay  gởi tiền tại Trung Quốc, Liên Xô  mà lại đem con cháu tài sản  của họ  gởi qua nước khác   ở nơi đó, đi đâu cũng thấy bóng  Chú Sam. Và hỏi tức là trả lời .
 
 
 
 
 
'Bước tiến vĩ đại': FDA chấp thuận cách trị ung thư mới 
 
WASHINGTON DC (NV) – Cơ quan Quản Trị Thuốc và Thực Phẩm (FDA) tuần qua lần đầu tiên chấp thuận cách chữa trị ung thư mới, chỉ tiêu diệt tế bào ung thư mà không đụng đến tế bào bình thường.



Theo báo Guardian, chiến lược chữa ung thư mới mà theo các nhà chuyên môn, giúp bệnh nhân tránh khỏi sự hành hạ cơ thể của phản ứng phụ do việc hóa trị hay xạ trị.
Hóa trị và các phương pháp chữa trị ung thư hiện nay là tàn bạo, trong khi không ảnh hưởng mấy đến tế bào ung thư mà lại làm kiệt quệ cơ thể của bệnh nhân.
Phản ứng phụ do các lối chữa trị hiện nay nhiều trường hợp mang lại hậu quả thật kinh hoàng như rụng tóc, xuất huyết nội, nôn mửa và ngay cả gây thiệt mạng.
Phương pháp chữa trị mới chỉ tập trung vào việc tấn công tế bào ung thư, đồng thời kích thích hệ thống miễn nhiễm tự chống lại tế bào ung thư.
Sự chữa trị với tên gọi T-VEC (viết tắt từ talimogene laherparepvec) được bán với tên thương mại là Imlygic, sử dụng một vi rút đã được cải biến, được chích thẳng vào khối u để săn tìm và tiêu diệt tế bào ung thư, điều mà giới chuyên gia cho là bước tiến quan trọng trong việc chống lại căn bệnh gây chết người này.
Phương pháp chữa trị được phát triển bởi công ty kỹ thuật sinh học BioVex có trụ sở đặt tại Massachusetts. Năm 2011, tập đoàn dược phòng Amgen mua lại với giá $1 tỉ.
Vi rút tìm diệt ung thư từ lâu được xem như là nguồn chữa trị đầy nhân đạo.
Khác với lối chữa trị hiện nay như hóa trị và xạ trị, vốn tiêu diệt tế bào ung thư nhưng đồng thời hủy hoại luôn phần còn lại của cơ thể, vi rút được lập trình để chỉ tấn công tế bào ung thư, khiến bệnh nhân chỉ chịu một hai ngày với triệu chứng giống như bị cảm cúm.
Bác Sĩ Stephen Russell, nghiên cứu gia của Mayo Clinic, nói rằng việc FDA cho phép chữa trị ung thư bằng phương pháp Imlygic tượng trưng cho “một bước tiến vĩ đại” trong sự chữa trị ung thư. (TP)
 
 
 
 
 CTSQ. Cong Nguyen (CA)
 
   Một lời cầu xin nho nhỏ 
 
Thứ sáu nầy sẽ là ngày quốc tế của căn bịnh UngThư - Tôi sẽ vui khi các bạn có thể gởi đi lời cầu xin nầy Nhưng buồn thay là
93% các bạn sẽ không gởi -
Chỉ một lời cầu xin nho nhỏ ....Chỉ một dòng thôi .
Lạy Chúa ,con cầu xin cho người ta tìm ra được cách chữa trị bịnh ung thư...Amen.
 
 

Xin vui lòng gởi thông điệp nầy đi , cho dù chỉ đến vớimột người thôi .Thông điệp
nầy là để tưởng nhớ đến những người mà bạn biết , hay là những nạn nhân của căn bịnh
.Làm ơn, xin đừng  dập tắt ngọn nến nầy !                              
                                  
                       
                
Chung quanh chung ta rat nhieu nguoi ra di vi benh UNG THU- can benh thoi dai !
 
 
***
 
 
 
 
 
 
Ghi Chú của Làng Câu AET: 
 
            Thật  không biết nói sao khi nhận được  email của một C.TSQ tại Colorado (CO)  phàn nàn  về việc HT. CTSQ Colorado  đưa một  người dân sự  vào  giữ chức  Hội phó  Ngọai Vụ CTSQ Colorado, đây là chuyện nội bộ của CTSQ Colorado, tuy nhiên khi  có anh em CTSQ ngay tại địa phương Colorado  nêu vấn đề này ra và nhở Làng câu AET  chuyển đến anh em CTSQ khắp nơi biết  để xin ý-kiến thì Làng Câu không thể không đăng , đó cũng là thể hiện sự tự do ngôn luộn 2 chiều.
            Bên cạnh ý-kiến của C.TSQ Steven Nguyễn tại Colorado, nếu anh em C.TSQ  khác  cũng tại Colorado hay bất cứ ở đâu nếu   đồng ý hay không đồng ý với CTSQ Steven Nguyễn  thì cũng nên mạnh dạn phản ảnh trên Làng câu AET  để cho anh em AET  hiểu được 2 mặt của một vấn đề  thay vì chĩ biết réo tên ông Đ.M (Đỗ Mười) ra chửi bới.
            Nếu không làm gì tốt cho anh em hay mọi người thì cũng nên  tránh việc  gây dư luận, mà đã  thành dư luận thì thường là  không mấy vui vẻ , và người tạo dư luận  coi chừng có thể  sẽ bị "gậy ông đập lưng ông".
            Làng câu AET phục vụ  vô vụ lợi và vô tư, chúng tôi không hề biết chuyện  gì xảy ra ở các nơi  khác, nếu như không có anh em C.TSQ nào tại nơi đó  muốn  phản ảnh.
           
             Làng Câu AET cũng không thể cấm cản ai phát biểu hay nêu ra vấn đề nào mà anh em  thấy cần .
 
 
Xin Hỏi Ông Hội Trưởng CTSQ Colorado .
CTSQ  Nguyễn Anh Dũng .
Ông có thể cho Tập thể CTSQ VNCH Hải Ngoại biết :
CTSQ . Steven Nguyen (CO)

Ông Hội phó Ngoại vụ hội CTSQ Colorado nầy Học ở Trường Thiếu Sinh Quân nào trên lảnh thổ Việt Nam trước năm 1975 ?

 
 
***Nguồn Facebook .

Xin thông báo đến toàn thể Quý CTSQ khắp nơi , để biết được kẻ đưa và kẻ lạ đang xâm nhập vào đoàn thể CTSQ VNCH Hải Ngoại hiện nay .
Hiện chúng tôi chưa rỏ " Mục đích " hoạt động gì trong tương lai của kẻ muốn xâm nhập vào hàng ngũ CTSQ Hải Ngoại . Lấy Credit TSQ và với tư cách CTSQ  để sinh hoạt với Cộng Đồng Người Việt  Địa Phương ở Colorado ?
Kính mong quý Hội đoàn Người Việt ở Địa phương chú ý . 
Riêng CTSQ Nguyễn Anh Dũng . Ông phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc " Đồng hóa Vô trách nhiệm " nầy . Biến một người không phải TSQ trở thành một CTSQ , và giao cho đương sự đãm nhận chức vụ Hội phó Ngoại vụ Hội CTSQ Colorado ?
Không lẻ một ông Dược sĩ Nguyễn Anh Dũng , tốt nghiệp tại Hoa Kỳ . Đã biết cùng Vợ tìm cách " Gian lận trợ cấp " trước đây của chính phủ Hoa kỳ , bị ra tòa . Lại không hiểu sự khác nhau giữa TSQ Danh Dự và TSQ Đồng hóa ? Nội quy Tập thể CTSQ nào cho phép việc đồng hóa nầy , thưa ông ?
    1- Kính đề nghị BCH/TH 19 gởi Thông báo rộng rãi đến Hội đoàn ở Tiểu bang Colorado , để tập thể CTSQ chúng tôi , không chịu trách nhiệm về sau , khi có kẻ lạ xâm nhập vào hàng ngũ TSQ , nhưng không phải là CTSQ .
    2- Nếu là một người biết Tự trọng . Xin hảy chấm dứt ngay việc lợi dụng ba chử TSQ , khi mình không phải là CTSQ . Với bất cứ lý do , hay mục đích gì ?

   3- Đề nghị Làng Câu AET cho tập thể Cộng đồng người Việt khắp nơi biết lại " thành tích " của Ông Nguyễn Anh Dũng ở Tiểu bang Colorado ?
   Rất mong Làng Câu AET cho thông báo rộng rãi .
 
 
 
 
 
 
CTSQ. Bồn Bùi (IL) .
 
 
 
(AET Bùi  Bồn trông  rất  xinh,  và anh nói  một mình cũng xinh).
 
 Anh NT CTSQ Hồ Hạc K19/TVBQGVN- NĐ CTSQ Nguyễn công Tài K23/TVBQGVN-CTSQ Tân Trần và các AET thân mến.

            Em Tân nói rất đúng, anh nên sắp xếp như thế nào để chúng ta có thể gặp nhau tại Grand Rapid, thăm NT Pháp và cho v/c chúng tôi có cơ hội thăm viếng a/e CTSQ vùng Bắc và Đông Bắc Hoa Kỳ, Canada, vì đây là một trong những động lực chính mà v/c chúng tôi nhận nhiệm vụ trong ban tổ chức ĐH/TQLC để có cơ hội gặp mặt các anh em AET mình và cũng hy vọng sẽ gặp nhau trong kỳ ĐH20 của CTSQ tổ chức tại San Jose vào dịp July 4th-2016.
            Tiện đây anh cũng cảm ơn chú em An Nguyễn CTSQ-CSVSQ/ĐHCTCT đã posted cái you tube anh đội nón TSQ lên diễn đàn CTSQ, khi đội nón này ý tôi muốn mọi người biết, trước khi là một chiến binh trong binh chủng TQLC, là một SQ tốt nghiệp từ hai quân trường hốc búa của Việt<TVBQGVN>, của Mỹ<The Basic School of USMC>thì tôi là một TSQ và tôi always be pround of it.
 
 
BB-Bồng Sơn.
 
 
Cám ơn
 
C.TSQ Hòai Thanh (WA)
 
Ông Hội-Đồng !
            Xem xong Làng Câu 191, cái mà ông Hội-Đồng chuyển đến thứ dân nầy :
                - Mừng húm ! Quá đã !
                - Đọc không sót 1 chữ,dù chử nào nhỏ nhất ?
            Chỉ biết hết sức cám-ơn thôi . Bởi nói Điện Thoại thì cháy máy,gỏ,mổ thì trật nhiều
        hơn trúng , từ đó rặn tới đâu (không văng xác) hay tới đó . Đây cũng là cách
        Bổn cung khoe cái mà từ năm 2013 học ở Ông Hội đồng tới bây giờ ?
               
 
 Thương mến !
 

 

          Tôi luôn có một sự thích thú đặc biệt với những bài hát nói về cuộc đời chinh chiến của những người lính VNCH. Và còn tuyệt vời hơn khi thưởng thức những bài hát này được thể hiện bởi chính những người thương phế binh-nhân vật chính trong bài hát của mình. Nếu như trước 1975, họ từng phải quên đi hạnh phúc đời mình, hành quân đến những "vùng xa xôi đá sỏi biết buồn', băng rừng vượt núi, thậm chí hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cho sự yên bình của một Sài Gòn hoa lệ. Thì giờ đây, sau 1975, chính họ phải rong ruổi trên những con phố "Sài Gòn", ngày ngày mưu sinh, lo toan cho cuộc sống bằng giọng ca, tiếng đờn réo rắt như đang ai oán những bất công của cuộc đời mình vậy.

Xin click  địa chỉ dưới đây để nghe:

https://youtu.be/zG_SKCKp2oo


 Mùa Xuân Lá Khô

Tác giả: Trần Thiện Thanh

Tôi trở lại vùng hành quân vùng xa xôi đá sỏi biết buồn
Ba tháng hậu phương yên bình tuy vết thương chửa lành hẳn
Tôi lại đi giữa lạnh sang Đông
Đời tôi chinh chiến lâu năm yêu lúc băng rừng như mộng tình nhân
Kiếp chúng tôi như kiếp sông dài trôi đi miệt mài chẳng cần ai biết cho aị

Tôi đến đơn vị lại đi nhọc hơi đâu đếm mổi tháng ngày
Khi cánh dù mang tin lại những cánh thư xinh hậu tuyến
Tôi ngẩn ngơ biết mùa Xuân sang
Ở đây không có hoa Mai, không có hoa Đào trang điểm trần ai
Những lá khô rơi suốt năm dài như trong một chiều lòng tôi biết yêu aị

Em tôi không đẹp như đời tưởng
Không áo xanh áo đỏ thơm hương
Quen trên đường chiều lá khô rơi
Ôi ngọc ngà giây phút chung đôị

Lá ơi rơi chi trên dòng suối chờ
Cho tình cờ anh lính làm thơ
Lời thơ êm như hơi thở
Khi em nguyện chờ một người về xạ

Tôi đã quen rồi chuyện đi và quen xa ánh đèn phố thị.
Nên dẫu mùa Xuân đơn vị không bánh ngon không rượu quý, tôi nào nghe thấy lạnh trong tôi
Chỉ thương em gái quê hương trong sớm Xuân hồng thiếu hẳn người thương
Em hỡi em khi chiến chinh dài xa nhau từng ngày và xa cả Xuân nay ... !!!

 
 
 
 
 
 
(Cá Mega đã có trọng lượng 180 millions)
 
 
*******
 
 
 
 
 
                *** Thân kính dành chút thời gian  và công sức thấp hèn  thiện nguyện vô vụ lợi này đến qúy Huynh ĐCựu Thiếu Sinh Quân (C.TSQ/ AET) có tấm lòng,  và qúy Anh Chị Em hiền-lương tử-tế  khắp nơi  không phân biệt  xuất xứ  để  chia xẻ nỗi niềm từ nơi  tha phương,  cũng như bên quê nhà ,  và qua đây  cũng ước mong được xem như là  chút  báo đáp công ơn Trường Mẹ Thiếu Sinh Quân VN.
 
Thân ái,
CTSQ. Làng Thủy Triều.
Làng Câu AET.


           
- - - - -        
 
" Chữ TÂM kia mới ...".
 
- - - - - -      
          Thắng nhỏ người ốm o. Sống ở xứ thừa thải sữa, bơ, phó mát nó chưa bao giờ cân nặng quá 50 kí. Thắng có chiếc cằm nhọn, chóp mũi cong như mỏ keo, cặp mắt lồi. Nó lại chơi một cặp kính đồi mồi to bự. Nhìn nó, nghèo óc tưởng tượng mấy, cũng thấy hiện ra ngay hình ảnh một con dế. Bởi vậy thời trung học, thắng đã mang biệt danh là Thắng Dế để phân biệt với một Thắng khác cùng lớp là Thắng Mập. Vào đời với cái tính ăn ngay nói ngang Thắng bị ghép thêm một biệt danh thứ hai là Thắng Dế Gàn. Thắng đụng chạm càng nhiều, sự bực mình của người chung quanh càng lớn. Người ta xóa luôn tên của nó và hễ nhắc đến Thắng, người ta bằng một giọng bực tức hay cam chịu, gọi nó là thằng dế gàn.
          Tôi biết Thắng nhân một buổi họp của một hội ái hữu mà cả Thắng và tôi đều là hội viên. Mục đích buổi họp là bàn việc tổ chức một đêm văn nghệ gây quỹ cho hội. Ông Chủ Tịch và Ban Chấp Hành đưa ra kế hoạch: giá vé vào cửa tương đối rẻ để lấy số đông, nhưng kèm theo đó để tăng thu sẽ có phần bán tập san của Hội, xổ số và đưa phong bì mỗi bàn quyên tiền giúp nạn nhân bão lụt trong nước. Người phản đối gay gắt nhất kế hoạch gây quỹ là Thắng. Phải công nhận Thắng có tài hùng biện. Nhỏ con nhưng giọng nó sang sảng, nói năng mạch lạc, lên giọng xuống giọng, dứt câu đúng chỗ đúng lúc.
          Tôi đồng ý hội chúng ta cần phương tiện tài chánh để sinh hoạt; tôi đồng ý chúng ta cần giúp đỡ đồng hương có liên hệ với hội chúng ta. Nhưng tôi không đồng ý cách gây quỹ. Tôi có cảm tưởng chúng ta dụ những thân hữu của chúng ta đến dự để rồi đè họ ra bóc lột thêm với những mục bán tập san của hội mà tôi chắc người bị ép mua sẽ cũng chẳng có mấy ai đọc, bán vé xổ số, quyên tiền v.v.. Tôi không đồng ý chúng ta sách nhiễu thân hữu chúng ta quá độ. Làm quá, qua vài lần họ sẽ xa lánh chúng ta hết. Tôi đề nghị chúng ta bán vé đắt lên một chút rồi thôi. Có xổ số thì xổ số miễn phí, lấy hên cho vui mà thôi. Chúng ta sẽ thu ít nhưng chúng ta sẽ được sự ủng hộ lâu bền. Thân hữu của chúng ta đến tham dự phải được coi như là một sự ủng hộ rồi xin hãy để yên cho họ mua vui sau đó.
          Thắng nói đúng ý tôi. Nhưng tôi là người nhút nhát giữa đám đông nên dù bất đồng ý kiến với ai cách mấy tôi cũng giữ im lặng. Có người mạnh miệng nói lên điều mình không dám nói, tôi cảm phục Thắng hết sức. Sau buổi họp, tôi tìm đến bắt tay Thắng và làm thân với nó từ bữa ấy.
          Đêm văn nghệ vẫn được tổ chức với đầy đủ tiết mục mà Thắng đã cực lực phản đối. Tuy đông đảo người tham dự nhưng không khí đêm văn nghệ ồn ào mà tẻ nhạt. Thức ăn nghèo nàn, văn nghệ vá víu chen vào đó là tiếng gào năn nỉ bán sách, bán vé số. Đối với tôi, đúng như Thắng nói, đêm hôm ấy tôi không mua được vui, chỉ thấy mình bị sách nhiễu. Quá nửa khách tham dự bỏ ra về sau khi ăn món chót. Thắng không có mặt trong đêm văn nghệ đó.
          Rời nhà Thắng trên đường ra xe, vợ tôi bình phẩm ngay bữa tiệc đầu tiên vợ chồng chúng tôi được mời cùng hai cặp vợ chồng khác: - Anh Thắng có lối tiếp bạn giống anh. Em nghĩ mới quen nhưng anh và anh Thắng sẽ rất hợp nhau.
          Vợ tôi đi sát tôi, hai bàn tay ôm chặt cánh tay tôi. Tôi nghe có chút gì vừa bằng lòng vừa hãnh diện trong giọng nói của nàng. Đúng, vợ chồng Thắng đã tiếp chúng tôi đúng như vợ chồng chúng tôi vẫn làm mỗi khi có dịp mời bạn hữu dùng cơm. Tiếp bạn đối với tôi là làm sao cho bạn khi ra về cảm thấy không uổng phí một buổi tối của họ. Bạn tôi không ai đói ăn đói uống cả nhưng thèm được thoải mái, thèm được thân tình, thật sự thân tình trong khi ăn uống. Tiếp bạn là dành những gì bình thường mình không dám dùng, chờ bạn tới mới mang ra để cùng nhau thưởng thức. Tiếp bạn không phải để khoe, không phải để trả, tiếp bạn là tạo niềm vui cho người và cho mình. Tiếp bạn là cho hết lòng để nhận được hết tình.
          Khi cho xe từ từ rời chỗ đậu, tôi hỏi vợ tôi: - Em có thắc mắc tại sao anh Thắng không mấy bảnh trai mà có bà vợ đẹp lại có vẻ rất chìu chồng không?
          Vợ tôi cười đáp: - Chị Điệp biết thế nào những người bạn mới cũng thắc mắc nên lúc em đứng phụ chị trong bếp, chị ấy nói: “Chị Mai biết không, ai cũng thắc mắc tại sao mình lại đi lấy một ông chồng không đẹp trai lại mang tiếng là gàn nữa. Mình chấm anh Thắng là vì lối tỏ tình của anh không giống ai. Anh nói theo thống kê đức tính nơi người đàn ông mà người đàn bà thích nhất là sự chân thật. Rồi anh ấy nói với mình ‘Có hai điều tôi có thể bảo đảm với Điệp, điều thứ nhất tôi không đẹp trai, điều thứ hai tôi là người có sao nói vậy. Phần còn lại tôi không dám bảo đảm gì với Điệp hết.’ Mình chọn anh Thắng cũng với lý luận thường tình thôi: chồng xấu là chồng của mình, xấu mặt nhưng tốt lòng là được. Mình thấy anh Thắng thẳng tính chứ không gàn. Và mình tin sự lựa chọn của mình là đúng.”
          Chúng tôi nghĩ Điệp là một người đàn bà khôn ngoan. Họ sống với nhau đã trên 20 năm. Hai con của họ một trai một gái đều là những sinh viên xuất sắc ở Đại học. Nhưng khi cô con gái lớn của Thắng sắp lấy chồng thì có vấn đề. Hai vấn đề cùng một lúc. Một vấn đề đến từ đàng trai; một vấn đề đến từ hai đứa trẻ. Đàng trai muốn một tiệc cưới thật sang. Họ muốn đãi cơm Tây và chọn một nhà hàng ngoại ô thành phố. Theo tục lệ tây phương, tiệc cưới do nhà gái chịu chi phí. Nhưng đàng trai muốn làm tiệc lớn nên đề nghị chia đôi chi phí. Nhưng trong số 250 quan khách dự trù mời, đàng trai dành lấy 150 chỗ. Họ dành đặt thực đơn và bắn tiếng mỗi phần ăn là 200 đồng. Việc bắn tiếng mỗi phần ăn 200 đồng làm Thắng nổi giận. Nó tìm đến tôi trút nỗi bực mình :
          - Bắn tiếng như thế có nghĩa là họ muốn phía tao, tao cũng phải nói với những khách tao mời mỗi phần ăn là 200 đồng. Nói như thế để làm gì ? Để nhắc khéo bạn bè phải cho bằng hay nhiều hơn 200 đồng à? Đám cưới con mình, mình mời bạn bè đến chung vui hay đến để chung tiền? Tao nghĩ bạn bè mình đãi ở đâu họ cũng chỉ cho, tùy theo túi tiền và tùy theo độ thân tình ít hay nhiều. Còn mình muốn làm cho lớn, làm cho sang thì mình phải chịu tốn kém chứ, tại sao lại bắt bạn bè gánh chịu?
          Vợ Thắng chỉ ôn tồn nói với chồng :
          - Phía mình khi đưa thiệp mời mình đừng nói gì cả. Ai cho bao nhiêu cũng được. Phía đàng trai họ làm gì kệ họ. Mình lớn tiếng chống đối con cái nó buồn.
          Thắng tấn công luôn hai đứa trẻ:
          - Hai đứa tụi nó cũng không khá. Chúng nó nói đám cưới của chúng nó, chương trình phải để chúng nó nắm. Chúng nó chê chương trình văn nghệ bằng tiếng Việt của mình là xưa rồi. Chúng nó và đám bạn ngoại quốc của chúng nó nghe không hiểu gì hết. Còn tôi, tôi dự hàng chục cái đám cưới mà bọn trẻ nắm chương trình từ đầu đến cuối thì có gì mới mẻ. Ở đâu thì cũng lui tới mấy cái màn “qua cầu gió bay,” chú rể bịt mắt sờ tìm tay cô dâu, một thằng lên kể tiểu sử chú rể, một con lên kể tính tình cô dâu, rồi đặt câu hỏi ở nhà ai rửa bát, ai giữ chi phiếu vân vân và vân vân.. Chúng nó vui với nhau thiệt nhưng còn khách của ông bà già chúng nó ngồi đó mà chịu trận à? Tôi đồng ý ai cũng có cái lý của mình hết. Nhưng phải công bằng nhìn sự việc như thế nầy: Nếu con cái mình muốn tiệc đám cưới là tiệc của chúng nó, chúng nó có quyền quyết định hết thì cũng được nhưng ngoài họ hàng, mình sẽ không mời bạn bè tham dự. Liệu bạn bè của chúng nó có đóng góp đủ để chúng nó trang trải chi phí không? Còn muốn mời bạn bè của cha mẹ để người ta cho tiền thì phải để cho cha mẹ tiếp đãi họ chu đáo, chu đáo trong phần ăn uống cũng như trong phần giải trí. Tôi sẽ gặp hai đứa chúng nó, phân tích sự việc cho chúng nó thấy rồi tùy ý chúng nó chọn lựa.
          Vợ chồng chúng tôi đi dự đám cưới con gái Thắng mà trong lòng vô cùng hồi hộp. Nhưng lạ lùng thay, mọi sự êm xuôi nếu không muốn nói là tốt đẹp. Phần sinh hoạt được phân chia đồng đều: phần đầu cho đám trẻ, phần sau cho người lớn. Tôi lại bội phần khâm phục cái ngang mà ngay của Thắng, ngay cả với con cái nó.
          Nhưng Thắng trở nên hòn sỏi trong gót giày của vài hội đoàn và nhóm tư nhân khi nó lên tiếng công kích những buổi văn nghệ gây quỹ liên miên gọi là để giúp trẻ em mồ côi, trẻ em khuyết tật ở trong nước. Nó viết một bài gởi báo cậy đăng có trả tiền với những lời lẽ rất mạnh bạo. Nó viết:
          - Giúp trẻ em mồ côi, trẻ em khuyết tật là một việc làm đáng được khuyến khích. Nhưng nếu tiền lời thu được đem ra chia phần cho hội đoàn mình núp bóng, mượn tên, trả thù lao cho chính mình nếu người tổ chức lại là ca sĩ, dùng phần lớn tiền thu vào phương tiện di chuyển ăn ở cho người tổ chức mang tiền về Việt Nam thì thử hỏi số tiền còn lại khi đến tay các em bé bất hạnh phỏng được là bao nhiêu? Hành động như thế phải coi là vì danh vì lợi chứ không thể gọi là thiện nguyện được.
          Bài báo của Thắng gây bàn tán trong cộng đồng. Một tuần sau, xe của Thắng đậu bên lề bị ai đụng rồi bỏ chạy. Kính chiếu hậu bên trái bị bể nát và hông trái của xe bị lõm một lỗ lớn. Ba tuần sau Thắng bị du đãng hành hung trên đường ra bãi đậu xe sau khi xem chiếu bóng xuất tối ra. Thắng khai với cảnh sát rằng một tên núp sẵn gần xe nó, khi Thắng khom người định mở cửa xe thì bất thình lình tên du đãng xuất hiện dùng cây gậy dã cầu phang vào đầu nó nhưng Thắng nhờ nhanh mắt nhanh trí kịp chuồi người xuống đất lăn mình núp dưới lườn xe nên cây gậy chỉ phang trúng ống chân trái của nó. Tên du đãng sau đó vọt lên xe một đồng bọn đã rồ máy chờ sẵn để tẩu thoát.
          Tôi vội vã vào bệnh viện thăm Thắng sau khi được vợ nó báo tin. Thắng đang nằm ở phòng cấp cứu. Tôi nắm chặt tay nó. Thắng nín đau cười với tôi:
- Bác sĩ nói chỉ gãy kín một xương ống chân thôi. Bó bột, sau vài tuần là lành. Nó mà phang trúng đầu chắc tao “đi” rồi. Mầy yên chí, xứ nầy tự do thật, nhưng kẻ gian khó thoát lắm. Mầy tin tao đi thế nào cũng tóm được tên chủ mưu. Nhưng với mọi người tao chỉ nói là bị cướp.
          Tôi ngồi lặng thinh ở cuối phòng nghe người trong hội trường bàn tán về vụ Thắng bị hành hung. Tôi ngạc nhiên vì không ai tin Thắng bị cướp, ai cũng nghi Thắng bị trả thù, bị đánh để dằn mặt. Tôi bỗng chú ý đến hai người đàn ông ngồi hàng ghế phía trước tôi. Tôi không quen mặt nên không rõ họ là hội viên của hội hay chỉ là thân hữu. Người có ria mép nói với người có tóc bạc:
          - Thằng Thắng là một tay can đảm dám nói sự thật. Chúng muốn dằn mặt nó nhưng tôi bảo đảm nó chẳng sợ đâu.
          Người đàn ông tóc bạc gật đầu tiếp lời :
          - Hội đoàn nào, Cộng Đồng nào của người Việt mình cũng cần có vài thằng như thằng Thắng thì mới khá lên được, mới sạch ra được.
          Nghe mấy lời trao đổi phía trước, tôi tự thẹn với lương tâm mình. Bấy lâu nay tôi thủ phận giữ im lặng. Việc làm của Thắng cho tôi thấy im lặng là hèn. Chắc tôi sẽ phải năn nỉ xin làm học trò Thắng. Trong trí tôi hiện ra một khuôn mặt quen thuộc với cái cằm nhọn, chiếc mũi keo và đôi mắt lồi núp sau gọng kính đồi mồi đen to. Đúng là mặt của một con dế mèn. Nhưng con dế ấy giờ đây tỏa rực hào quang. Tôi lẩm bẩm trong miệng một câu có vẻ như lạc đề: “Thảo nào nó chẳng được vợ đẹp.”